Cuộc sống thành phố đang dần trở thành hành trình chạy đua hằng ngày với cuống cuồng công việc. Những bức tường, trần, sàn không còn đủ để định nghĩa một không gian sống có thể tái tạo năng lượng mà con người còn cần nhiều hơn thế, cần gió, mây, trời và những khoảng trống. Vậy nên chung cư vào cuộc, chia nhỏ cái không gian bầu trời kia và cho mỗi người chút ít tự do.
Thế nhưng hầu như ai cũng âm thầm mong muốn cái không gian trên cao ấy vẫn có được cái phong vị thảnh thơi, tự nhiên, tươi mát của mặt đất, thủa mà đất còn rộng người còn thưa. Và chốn đi về phải ấm áp như một ngôi nhà chứ không phải chỉ là những ô bê tông khô cứng giống nhau một cách vô vị.
Thế nên ngay khi nhìn vào mặt bằng, kiến trúc sư đã âm thầm toan tính một cuộc “cách mạng” nho nhỏ để có thể biến cái hộp có sẵn ấy thành nhà với đầy đủ tính cá nhân của nó. Đầu tiên là phải thoáng, có gió “chạy”, có không gian chung thoải mái, nhưng kinh phí có hạn và ba phòng ngủ vẫn phải giữ do nhu cầu thực tế. Vậy thì phải hành động từ cấu trúc cơ bản. Nhà kho kiêm phòng giặt hiện hữu bị phá bỏ rồi mở rộng ra ban công, kho chỉ rút gọn vào một góc hành lang. Tủ bếp dưới cắt bớt nhường một phần cho máy giặt rồi lại được đẩy lên cao tối đa, sau đó dứt khoát hạ xuống sàn thành tủ giày. Một không gian phòng ăn riêng hiện ra, chênh chếch với phòng khách đảm bảo thông thoáng mà kín đáo, một sảnh riêng nho nhỏ nơi khi lười biếng chủ nhà vẫn bày bừa vài đôi giày nhưng không làm xấu ai, và sát trần là hệ kệ kín của những va li, túi xách và vô số đồ làm bếp của một chủ nhà yêu du lịch và cuồng nấu nướng.
Phòng khách là một không gian được căn chỉnh cẩn thận nhất để giữ được sự “tùy hứng lộn xộn” muốn có của một không gian sinh hoạt nghỉ ngơi. Tủ và bàn ghế đều ép sát vào hai bên tường, giữ một trục không gian với đầu này là bếp nấu đầu kia là giàn cây leo xanh mướt và một ban công đầy nắng gió.
Cấu trúc cung cấp một khung xương khỏe mạnh nhưng còn cần một diện mạo hấp dẫn, thế nên màu sắc vào cuộc, vừa tái khẳng định từng không gian, vừa tạo ra cái chất “thảnh thơi, tự nhiên thoải mái”. Ba màu xanh biển, vàng và trắng ưa thích của Địa Trung Hải tham gia cuộc chơi tạo ra những ô không gian xô đẩy về mọi phía. Ô xanh biển phòng ăn chuyển động xuống sàn gỗ nâu vàng phía dưới. Ô xanh biển phòng khách vươn thẳng ra khỏi ban công cây xanh lá, vượt cả ra bầu trời xanh lam ngoài kia, trong khi thảm trải tím hồng đem không gian từ bồn cây vào trong. Cuộc đối thoại không ngừng nghỉ ấy đem đến cho căn hộ một cảm giác rất “nhà”, rất “ồn ào mà ấm áp” Chuyện vui nhất là khi “khoe” nhà trên mạng xã hội thì nhận được tin nhắn từ anh bạn kiến trúc sư “nhà xây lúc nào mà nhanh thế!”. Ô thế là cái hộp bê tông ấy đã chính thức thành “nhà”.
Một “ngôi nhà” tự do tùy hứng dựa trên cấu trúc thực cơ bản đủ để đảm bảo tính “ổn định, ấm áp, cân bằng” – nguyên tắc cơ bản mà người thiết kế luôn đề cao với những không gian ở. Vì cuối cùng thì “ngôi nhà là tổ ấm”, cái cảm giác yên tâm khi về nhà vốn vô cùng quan trọng nhưng không phải lúc nào cũng được hiện thực một cách thành công. Thế nhưng ấy vẫn chỉ là sự khởi đầu, chủ nhà vẫn chăm chút để dành từng món đồ, bức vẽ, ảnh chụp sau những chuyến đi để “hoàn thiện” hơn cho chốn đi về của mình. Bởi, khái niệm “nhà” – “home” đích thực luôn cần được vận động và hoàn thiện cùng với chủ nhà – partner của nó.
Theo tcnhadep.com